Con đường với hàng thông 100 tuổi PLEIKU, nơi ký ức và gió quyện vào nhau

Không biết từ bao giờ, trong lòng người lữ khách, hình ảnh những hàng thông cao vút luôn gắn liền với cảm giác dịu nhẹ, lãng mạn và hoài niệm. Về con đường với hàng thông 100 tuổi PLEIKU, ta không chỉ về với thiên nhiên, mà còn như đang quay về một vùng ký ức mát lành, nơi gió thổi qua những tán lá cũng khẽ kể cho ta nghe điều gì đó về sự sống, về thời gian, về chính mình.

Hàng thông 100 tuổi Pleiku

Ở vùng đất Tây Nguyên gió ngàn, nơi tiếng cồng chiêng vẫn còn ngân vang trong lễ hội, có một con đường nhỏ dẫn ta đi qua những thung lũng chập chùng và dừng lại ở một điểm rất khác, con đường với thông cổ thụ hơn 100 tuổi nằm giữa huyện Mang Yang, tỉnh Gia Lai. Không biển hiệu quảng bá, không hàng quán xô bồ, không đông đúc nhộn nhịp. Chỉ có những hàng thông thẳng tắp, cao vút và cổ kính, phủ một màu xanh thẫm ngát trời.

Lần đầu đến đây, tôi không định dừng lại lâu. Chỉ nghĩ là ghé chút cho biết. Nhưng rồi, rừng thông như có cách riêng để giữ chân người. Không quá tráng lệ như một danh thắng, không ồn ào như một điểm check-in thời thượng, nhưng ở đó, có thứ chạm vào cảm xúc. Nhẹ thôi. Như một câu thơ chưa viết xong.

Thông, loài cây không vội

Người ta bảo thông là loài cây của thời gian dài và lòng kiên nhẫn. Có thể phải 20 năm để một cây thông trưởng thành, và cả trăm năm để rừng trở thành rừng như ở đây. Điều khiến tôi ngạc nhiên, là dù trải qua mưa gió, chiến tranh, cả bom đạn của thời Tây Nguyên khói lửa, hàng thông Mang Yang vẫn đứng đó, yên bình và vững chãi.

Lá thông không rộng như lá me, không xào xạc như lá bàng. Lá thông chỉ khẽ lay khi có gió, và khẽ reo những âm thanh như tiếng thở dài dịu dàng. Ngẩng lên nhìn, là cả một khoảng trời được đan dệt bằng những tầng lá xanh đậm, có chút rêu, chút nắng, chút bóng tối. Mọi thứ nơi này dường như không dành để “nhìn nhanh”, mà cần phải “ở lại”, để nghe, để thở, để chậm lại.

Lãng mạn, vì hàng thông biết giữ khoảng lặng

Nhiều người nói, nhìn rừng thông luôn cảm thấy lãng mạn. Phải chăng vì có thứ ánh sáng rất riêng khi nắng lọc qua tầng lá? Hay vì những con đường đất đỏ uốn quanh, len lỏi dưới tán cây, luôn làm người ta muốn đi thật chậm, tay trong tay, hoặc im lặng một mình?

Rừng thông không kể chuyện bằng âm thanh. Nó kể bằng sự im lặng. Và chính vì thế, nó gợi ra rất nhiều thứ. Một người chị đi cùng tôi đã nói: “chị không ngờ lạc vào đây mà lại khiến mình nghĩ tới mấy chuyện hồi cấp ba. Chắc tại cảm giác bình yên quá nên nhớ linh tinh.” Tôi cười. Nhưng đúng là thế.

Thông không chỉ là cây. Thông là khoảng trống để người ta tự lấp đầy bằng ký ức của chính mình.

Nếu bạn muốn biết thêm về con đường với hàng thông 100 tuổi pleiku?

  • Nằm ngay quốc lộ 19, đoạn qua địa phận Đăk Djrăng, huyện Mang Yang, cách Pleiku khoảng 30km.
  • Nếu đi sáng sớm hoặc xế chiều, ánh sáng đẹp đến mức bạn không cần filter cho bất kỳ bức ảnh nào.
  • Không có dịch vụ du lịch, nên hãy mang theo nước, giữ gìn vệ sinh, không xả rác để thông vẫn còn là thông, không thành bãi picnic tạm bợ, cái này tôi tự chế để vài chục năm nữa dẫu có về lại đây vẫn là cảm xúc và khung cảnh hôm nay…

Một điểm đến, nhiều lớp cảm xúc

Có thể bạn đến rừng thông để chụp vài bức ảnh. Nhưng rất có thể bạn sẽ rời khỏi đó với một cảm xúc không gọi tên được, chỉ biết là nhẹ hơn, sâu hơn, và… chậm lại một nhịp. Con đường với hàng thông hơn 100 tuổi không phải là nơi bạn đi qua mà là nơi bạn đi vào và rồi mang một phần của nó đi theo.

Chỉ một lần ghé về con đường với hàng thông hơn 100 tuổi ở Gia Lai, không chỉ là một hành trình du lịch, mà là một lần về lại với chính mình, trong trẻo, lặng lẽ và an yên như mùi nhựa thông giữa gió chiều.

  • 13/06/2025
  • 12/06/2025
  • 11/06/2025
  • 10/06/2025
  • 08/06/2025
  • 07/06/2025
  • 06/06/2025
  • 05/06/2025
  • 04/06/2025
  • 03/06/2025
  • 02/06/2025
  • 02/06/2025
Hotline: 0983.999.702 (Ms Mandy)Zalo Page: Mindconnector VN